Tâm sự của một em học sinh vừa thi rớt đại học vô cùng bi quan và cực đoan rằng: "Nhìn thấy mọi người đỗ đại học mặt ai cũng vui mừng, em ngày càng buồn bã hơn. Em cảm thấy mình là đứa không ra gì, nên chết đi thì hơn. Giờ em chỉ biết lao đầu cả ngày vào game hoặc mạng inrternet"Tôi một cậu bé năm nay gần 18 tuổi, cái tuổi bắt đầu chập chững bước vào đời và còn rất nhiều chông gai và thử thách phía trước đang chờ đón. Chướng ngại đầu tiên khi bước vào đời dành cho tôi vô cùng lớn đó là "nỗi buồn khi thi trượt đại học". Thú thực với các bạn chắc chỉ có những ai từng rơi vào hoàn cảnh này thì mới thực sự hiểu thôi. Biết bao sự kỳ vọng trước kỳ thi dành cho tôi mà giờ đây tôi đã không đền đáp lại xứng đáng. Tôi từng là một học sinh lớp chọn của một trường cũng thuộc vào loại top đầu của huyện. Nhà trường và gia đình rất kỳ vọng là lớp tôi chắc chắc sẽ 100% đỗ vào các trường đại học mà mình mong muốn. Trước ngày thi, bao nhiêu sự trông chờ hy vọng từ phía nhà trường, anh chị và đặc biệt là gia đình rất mong muốn tôi đỗ đại học. Nhưng sự thật thì lại không như vậy. Nó quá đắng cay với tôi vì lớp tôi có một mình tôi là học lực giỏi mà lại thi trượt đại học. Khi tôi thông báo rằng làm bài thi trắc nghiệm dù khó nhưng đã cố gắng hoàn thành hết sức có thể , cố gắng không bỏ sót các câu trả lời thì ba mẹ rất hãnh diện vì năm nay đa số đều cho rằng đề thi quá khó và thực tế nhiều bạn còn ngủ trong phòng thi không thèm làm bài, nhưng đến khi trường thông báo điểm chuẩn thì tôi chính thức bị rớt. Trong khi đó một số bạn học lực rất bình thường trong trường lại tốt nghiệp với điểm số cao ngất ngưỡng. Báo chí đang phanh phui những trò gian lận và nâng điểm làm rùm beng khắp dư luận và mạng xã hội. Thế nhưng cá nhân tôi thi trượt vẫn là thi trượt vì các trường mà tôi muốn đăng ký học đều nhận số điểm cao hơn so với kết quả của tôi . Nhà tôi lại thuộc diện khó khăn không thể đủ tiền chạy chọt xin xỏ cho tôi Cả nhà ai cũng buồn lắm. Tôi biết và tôi có thể cảm nhận được điều đó từ ánh mắt của bố mẹ, họ đã ngày đêm kiếm tiền nuôi tôi ăn học, nhưng đến bây giờ tôi chỉ đem lại cho họ toàn những nỗi buồn phiền. Tôi cảm thấy tôi thật tồi tệ, là đứa không ra gì nên chết đi thì hơn. Nhưng những lời động viên của bố mẹ làm tôi cũng cảm thấy bớt đi phần nào nỗi thất vọng nhưng tôi vẫn rất buồn và chán nản. Tôi hay lên mạng đọc những bài viết về những người thi trượt đại học mà vẫn thành công, tôi thấy rất thích thú và khâm phục họ. Bố mẹ cũng động viên thôi không sao cả và bố mẹ cũng hay bày trò làm cho tôi vui, nhưng tôi vẫn cản thấy không thể nào vui lên được và chỉ biết đáp lại bố mẹ bằng cái cười ngượng ngạo. Tôi cảm thấy rất xấu hổ với bạn bè và mọi người. Nhìn thấy mọi người đỗ đại học chuẩn bị hành trang lên thành phố nhập học mặt ai ai cũng vui mừng, tôi càng cảm thấy ngày càng buồn bã hơn. Giờ tôi chỉ muốn buông xuôi tất cả, tôi cũng muốn học để thi lại nhưng thực sự lòng tự ái từ đứa học lực giỏi bị thi rớt đã khiến tôi không thể tập trung học như trước. Tôi càng ngày càng chán và chỉ biết lao đầu vào các trò chơi trên mạng cho qua ngày. Giờ tôi rất buồn bã và chán nản. Đứng trước ngã rẽ của cuộc đời mình, tôi đang không biết phải làm thế nào cả, mong mọi người giúp tôi để tôi có thể vượt qua được thời gian này và làm lại mọi thứ từ đầu. __________ Em thân mến !Đầu tiên là Korigami muốn gửi đến em và gia đình một ngàn lời động viên cũng như trách móc đấy Thời buổi loạn lạc / vàng thau lẫn lộn / tấm bằng đại học còn dễ mua hơn cả bằng lái xe. Thử hỏi có ai học đại học ra mà vẻ vang như mấy chục năm về trước nữa không?Đầy người học kinh tế thì đi làm bảo hiểm _ Học xã hội nhân văn thì chạy chọt về làm thủ quỹ trung tâm kế hoạch hóa gia đình _ Học y dược thì về làm giáo viên mầm non _ Học kỹ sư xây dựng ra đi làm xe ôm _ Học tài chánh kế toán về làm shipper _ Học thanh nhạc rồi đi về làm nhân viên lễ tân khách sạn ... Còn hàng triệu những điều trái ngang về sinh viên thất nghiệp sao không biết lấy đó làm tấm gương mà cứ lao đầu vào như thiêu thân vậy? Động viên an ủi khi một đứa trẻ thi trượt đại học là điều ai cũng có thể làm và tất nhiên họ sẽ làm như vậy để tỏ ra cảm thông chia sẻ với thất bại của em . Nhưng ở đây rõ ràng có một số việc mà chúng tôi không thể chấp nhận đồng tình với em được Thứ nhất, trách em quá yếu đuối và nhu nhược :gia đình em dù khó khăn đã nuôi dạy em lớn đến chừng đó, cho em đi học đủ 12 năm chứng tỏ họ coi trọng việc giáo dục đào tạo em nên người. Em lại là đứa học giỏi cũng có nghĩa là gia đình em rất có căn bản. Mọi người đã chăm lo và tin tưởng em sẽ thi đỗ nhưng khi em thất bại họ đâu có mắng nhiếc chỉ trích em? Họ lại còn liên tục động viên xoa dịu tinh thần cố gắng làm em khuây khỏa sao em không nghĩ đến cảm giác họ đang buồn thế nào? Thứ nhì, trách gia đình quá cưng chiều em :như bao gia đình người Việt khác, họ quá nuông chiều con cái, 17 - 18 tuổi đầu mà vẫn là đứa trẻ nũng nịu hờn dỗi cả thế gian chỉ vì thi rớt đại học . Nhẽ ra các ông bố bà mẹ nên nghiêm túc nói chuyện thẳng với con rằng "hoặc con tiếp tục học để thi lại cho đến chừng nào thi đỗ _ hoặc con phải chọn học một cái nghề _ hoặc phải lăn ra ngoài đường lao động và tự kiếm tiền nuôi sống bản thân ngay lập tức _ đừng ở đó mà ăn vạ như trẻ nít lên ba !!!" ... Tại sao cứ phải đi dỗ dành em? Tại sao lại cam chịu nhìn con cháu mình lao đầu vào game và internet lãng phí những ngày tháng tuổi trẻ ? Nhỡ đâu em chán nản lao vào tệ nạn, thuốc kích thích, cờ bạc, bị kẻ xấu lôi kéo lợi dụng làm những việc vi phạm pháp luật thì sẽ tồi tệ đến cỡ nào nữa ? Thứ ba, trách ngành giáo dục - đào tạo đã không định hướng cho các em rõ ràng từ những năm học cấp ba :Ở các nước tư bản phương Tây, học sinh cấp ba được giáo dục họ cần phải chọn những chuyên ngành nào phù hợp với chỉ số IQ và EQ của mỗi người, có nên bằng mọi giá phải đi học đại học tốn kém hay không? Có nên nghỉ một thời gian sau PTTH đi làm tự kiếm tiền mà học đại học không? Có nên trải nghiệm những công việc tay chân làm thuê làm mướn trước khi học đại học không? Có nên dành vài năm đi du lịch đó đây để trải nghiệm cuộc sống nhằm tìm ra sở trường và đam mê của bản thân trước khi quyết định đặt cược tính mạng và cả tương lai vào một công việc mà bạn phải ăn đời ở kiếp ? ______ GIẢI PHÁP DO KORIGAMI ĐỀ NGHỊThay vì rảnh rổi sinh nông nổi lên mạng chơi game hoặc xem những nội dung vô bổ, sao các em không tranh thủ đọc tin tức và tìm hiểu về những giải pháp hay ho hơn? Cách thứ nhất, có thể ôn tập và học lại một thậm chí hai / ba năm cho đến khi thi đỗ vào trường và chuyên ngành mà em mơ ước :Trong quãng thời gian đó, các em cũng nên làm một số công việc như bán hàng hoặc shipper để giảm áp lực gánh nặng kinh tế lên gia đình. Những công việc dù mang lại ít thu nhập nhưng rèn luyện sự tự lập cần thiết cho các em Cách thứ hai, có thể gia đình cũng bớt bao bọc các em dần đi :Thay vì tìm đủ cách giải trí cho con em khuây khỏa thì nên định hướng các em đi làm hoặc đi học một nghề nào đó có thể kiếm ngay việc làm nuôi sống bản thân. Đừng có so sánh con em mình với bất cứ vĩ nhân / danh nhân / tài nhân nào cả ... cứ học cái nghề hoặc tự kiếm tiền ra để khỏi sa chân vào đám bạn rảnh việc toàn làm điều xấu xa cặn bã là tốt rồi. Cách thứ ba, định hướng lại đường lối giáo dục cho con em trong tương lai.Thực tiễn thực tế hơn, đừng có mơ màng rằng tấm bằng đại học sẽ là tờ giấy đảm bảo tương lai vững mạnh cho con cái. Thử nhìn ra xã hội ngoài kia hàng trăm ngàn sinh viên tốt nghiệp mỗi năm mà chạy chọt các kiểu còn chẳng thể xin nỗi một vị trí công việc đúng chuyên môn . Tiêu tốn hàng trăm triệu đổi lấy một chỗ làm lương ba cọc ba đồng và bị đối xử tồi tệ hơn cả những công nhân lành nghề ở các xí nghiệp nước ngoài ... Trong khi đó nếu ai có một kỹ năng trình độ nghề nghiệp thì cả đời khỏi lo thất nghiệp ... Rất nhiều nghề hái ra tiền mà chẳng cần đại học đại hiếc _____ VÍ DỤNghề cắt tóc nam Barber http://www.keovang.com/nam Nghề cắt tóc nữ Hair Dresser http://www.keovang.com/nu Nghề cắt tóc cả nam lẫn nữ http://www.keovang.com/namnu Nghề thợ phụ gội sấy tóc http://www.keovang.com/goisay Nghề làm hóa chất uốn nhuộm tóc http://www.keovang.com/hoachat
|